Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

28.10 - Khoảnh khắc.

Như thường lệ, lúc nào BẬN DỮ LẮM là sẽ... moi moi, móc móc, lục lục, lọi lọi cho tòi ra.... vài ba cái chữ... từ năm nảo năm nào!
Đọc chơi rồi đi mần nghe, kẻo thành bà già thiệt thì ... thòi lém :-)))))

------------
Sài Gòn, 02.11.2008
Bỗng dưng những ngày tháng này, cảm giác chỉ muốn lặng nhìn nhân tình thế thái trôi đi .. không muốn cầm bút viết thêm dòng nào!
Tôi biết mình đã qua một năm tròn - nhưng không đầy. Đã buồn ... Đã vui ...
Và trong một sáng Sài Gòn lại mưa tầm tã dù đã qua nửa ngày khô ráo, tôi lặng người .. bởi một năm trước lòng tôi cũng lũ .. "Sông vẫn trôi đời sông, suối vẫn trôi đời suối". Những tị hiềm trong kiếp người rồi có thể sẽ qua đi. Nhưng có nhánh sông nào của đời tôi chảy về hướng khác? Tôi vẫn tin là sẽ không. Bởi tôi yêu những gì mang hình hài của tự nhiên. Tôi sẽ để cho nhánh sông đời mình chảy theo đường mà những thác ghềnh run rủi.
Tôi biết mình vẫn còn hạnh phúc trong cõi nhân gian này. Không phải chỉ vì tôi còn có thể có chút thức ăn lót dạ sớm mai; không phải chỉ vì tôi còn có chút thời gian ngoảnh mặt nhìn phố xá bằng đôi mắt sáng; không phải chỉ vì tôi còn có một nơi để lui về; không phải chỉ vì tôi còn có thể nhắm mắt ... dẫu giấc mơ nhọc nhằn không trọn vẹn ...;
Tôi biết mình vẫn còn hạnh phúc trong cõi nhân gian này, và có thể là ở những đời, những kiếp sau.

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

25.10 - Trên Bờ Môi Dấu Yêu - Tuấn Ngọc

...

Trên Bờ Môi Dấu Yêu - Tuấn Ngọc




Những lần em ghé thăm
Trời thật buồn màu nắng héo mênh mang
Sương mù khuất lối đi
Tình chợt dậy thổn thức những chờ mong
Ôm em say đắm quên bao buồn phiền
Bờ môi em thơm ngát ôi da thịt nồng
Tóc em rũ buồn

Mây chiều nay vẫn trôi
Trời thì lạnh, quạnh vắng gió bơ vơ
Trên bờ môi dấu yêu
Còn đọng lại cuộc tình mãi buồn tênh
Môi em run khẽ chiếc hôn ngại ngùng
Làn mi em khép kín yêu anh lần đầu
Sẽ không rời xa

Trên nét môi nhạt màu son đã phôi đi
Từng nỗi thương đau
Cay đắng nào anh vẫn ôm trọn một mình
Anh vẫn trôi về xứ cô liêu
Tìm những hư vô rồi nhớ âm thầm

Trên bờ môi dấu yêu
Em cho anh hạnh phúc qua tầm tay
Xin một lần có nhau
Xuôi đôi tay lặng chết cũng đành thôi
Bên song chiếc lá rơi theo lạnh lùng
Nhìn trời xanh heo hắt môi em còn nồng
Nhớ thương nào nguôi.

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

19.10 - (Entry for December 02, 2006 - Đá là có thật, tim cũng thật, nắm đấm cũng thật!)

Entry for December 02, 2006 - Đá là có thật, tim cũng thật, nắm đấm cũng thật!

12/02/2006 09:33 pm
02 Dec 2006

Buổi sáng thứ bảy trôi qua thật nhanh.
Sáng vô, chưa kịp ăn xong bữa sáng đã nghe phòng K.T tìm. Đem được bản in xuống tầng G đã là 8 giờ. Loay hoay với hồ sơ chi nhánh; đến 8:30 phải vòng xuống tầng 4 gần cả tiếng đồng hồ; quay lên tầng 5 thì đồng hồ đã điểm 9:25. Mất một tiếng với daily routine.
Đầu óc trống rỗng.

Ngó tập tài liệu trên bàn mà lòng ngao ngán, mắt cũng ngao ngán, tay cũng ngao ngán, chân cũng ngao ngán. Không kềm được lòng pha tiếp một cốc café dù hôm qua đã uống hết hai cốc, mỗi cốc chỉ mất 5 giây; để rồi lầm bầm tự mắng mình ‘uống để mà làm gì, có tỉnh táo lên được đâu; có quên những thứ cần quên và nhớ những thứ cần nhớ được đâu?’.

Đêm hôm trước ‘nó’ lại xuất hiện sau gần 10 tháng trời. Nó làm cho khoảnh khắc trước khi ngủ vô cùng mệt mỏi; và giấc ngủ không tròn. Trời đầu tháng 12 chưa có lạnh lẽo gì, dù chăn mỏng, dù giường kê gần cửa sổ và cửa sổ vẫn đóng.

Cửa sổ vẫn đóng. Chỉ có chủ nhật cửa sổ mở vài tiếng đồng hồ. Mở tung cửa để nắng vào phòng, để bụi tung lên, để chút gió bên hè nhà luồn vào, lật tung trang sách dở dang. Lặng yên nhìn chậu đỗ quyên cằn cỗi và lụi dần khi mùa Tết đang đến. Xuôi tay đếm từng tế bào nơ-ron thần kinh già đi và tạm biệt chủ nhân như muôn ngàn chiếc lá lìa cành bao năm nay?! (điều tất yếu - không có gì phải ngạc nhiên). Ngồi ngay ngắn, sách mở ngay ngắn, mắt chăm chú đọc nhưng chữ nghĩa chỉ chạy hàng ngang và trôi đi một cách hững hờ.

Đang hững hờ và sẽ còn hững hờ mãi. Điều đó mang lại cảm giác dễ chịu sao? Chắc là không rồi. Nhưng nó vẫn mãi là một phần của cuộc sống, cuộc sống của tôi, cuộc sống quanh tôi, cuộc sống mà tôi đã từng (và còn tiếp tục) giơ viên đá tưởng tượng và đập mạnh (thật) vào tim mình để ‘xứng’ với những gì mình đã làm. Một câu khá ‘khó hiểu’ phải không? Nhưng đá là có thật, tim cũng thật, nắm đấm cũng thật!

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

16.10 - Hồi này. Hồi đó.

Chiều thứ 5 bỗng nhiên trở thành một chiều dài lê thê. Không biết tại vì đã hết việc để làm (trên lý thuyết) hay bởi tại vì hôm nay đi làm sớm 10 phút thấy mình yêu đời hẳn lên mặc dù tối qua đã móm móm vét vét thức "phia" mần cho xong công chuyện, bắn pằng pằng 3, 4 cái mail kèm file lúc 0h, 1h khuya :-))

Túm cái váy lại là nôn nao chờ hết giờ để... đi đi đóng tiền điện thoại cho 5 số thuê bao bao gồm 4 số vinaphone + 1 số điện thoại bàn mà tiền đóng lâu lâu mới cao hơn tiền cước hàng tháng một tí teo :-)).

Ngặt dữ lắm nha, vì trời mưa rồi. Mà mưa kiểu này dù nhỏ hay to, chỉ 15 phút là đủ...... kẹt xe...
Thôi rồi, chắc lại điệp khúc CHỜ XE - ĐỨNG MỘT CHÂN ..... thôi.

Ráng đi. Lê lết mãi cũng qua được nửa tháng 10 rồi đó!

Hôm nay 16, ngày kỉ niệm thành lập của cơ quan cũ. Bỗng dưng thấy nhói một cái giống như bị thất tình vậy! Ừ, thì cũng 7 năm chứ ít đâu ha :-)).

Thôi kệ đi. 7 năm rồi đến 10 năm, rồi 20, 30 năm thôi mà. Tóc bạc thêm tí chứ có gì đâu. Giống như thoắt cái bà nằm xuống đất lạnh đã 31 năm. Nhớ như in buổi trưa hồi đó!


Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

03.10 - Silence, a special type of communication.

Im lặng - Lặng im.


03.10 - Muốn vui thì hãy bớt cười.


Cũng chẳng biết nói sao khi đã đến tuần trà (nước lọc) thứ 2 trong 4 tiếng đồng hồ buổi tối. Người ta gọi là Tea Break đấy, nhưng với mình, hôm nay không Tea, cũng không Break, chỉ là nước lọc và ngồi đọc tí xíu comment, chọc ghẹo lại bà con tí xíu cho vui cửa vui nhà.

Căn bản là biết phải break, break thôi khi mà ảnh hưởng của thuốc nên sống lưng không đau mà tê, ngón tay cũng tê chứ không đau.

Gió mùa chưa về nhưng mà một chút ốm yếu cứ phải lộ ra. Thôi thì hết bữa nay thôi, từ mai ngoan ngoãn cúi đầu.
Thêm một lần buồn bã, liệu nửa đời sau có vui được hơn không?
Thêm một lần buồn bã, liệu cái gì không thuộc về mình có xuất hiện quanh mình không?


Trời ơi cứ như là đã buồn bã cả nửa đời người vậy. Có gì đâu, có gì đâu. Là tự mình thôi mà. Vui buồn gì cũng tự mình cả.
Giờ, mình muốn vui, hay muốn buồn đây, mình ơi.

Muốn vui thì bớt đọc chỗ này (nọ) mà tăng cường đọc chỗ khác (kia) đi.
Muốn vui thì hãy bớt cười.

Người theo dõi