Như thường lệ, lúc nào BẬN DỮ LẮM là sẽ... moi moi, móc móc, lục lục, lọi lọi cho tòi ra.... vài ba cái chữ... từ năm nảo năm nào!
Đọc chơi rồi đi mần nghe, kẻo thành bà già thiệt thì ... thòi lém :-)))))
------------
Sài Gòn, 02.11.2008
Bỗng dưng những ngày tháng này, cảm giác chỉ muốn lặng nhìn nhân tình thế thái trôi đi .. không muốn cầm bút viết thêm dòng nào!
Tôi biết mình đã qua một năm tròn - nhưng không đầy. Đã buồn ... Đã vui ...
Và trong một sáng Sài Gòn lại mưa tầm tã dù đã qua nửa ngày khô ráo, tôi lặng người .. bởi một năm trước lòng tôi cũng lũ .. "Sông vẫn trôi đời sông, suối vẫn trôi đời suối". Những tị hiềm trong kiếp người rồi có thể sẽ qua đi. Nhưng có nhánh sông nào của đời tôi chảy về hướng khác? Tôi vẫn tin là sẽ không. Bởi tôi yêu những gì mang hình hài của tự nhiên. Tôi sẽ để cho nhánh sông đời mình chảy theo đường mà những thác ghềnh run rủi.
Tôi biết mình vẫn còn hạnh phúc trong cõi nhân gian này. Không phải chỉ vì tôi còn có thể có chút thức ăn lót dạ sớm mai; không phải chỉ vì tôi còn có chút thời gian ngoảnh mặt nhìn phố xá bằng đôi mắt sáng; không phải chỉ vì tôi còn có một nơi để lui về; không phải chỉ vì tôi còn có thể nhắm mắt ... dẫu giấc mơ nhọc nhằn không trọn vẹn ...;
Tôi biết mình vẫn còn hạnh phúc trong cõi nhân gian này, và có thể là ở những đời, những kiếp sau.