Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

28.08 - Tò tí te.

Cũng chẳng có gì, nhưng mà buồn cười quá cơ :-))))).
Nhưng mà đúng là có những thứ không bao giờ muốn trải nghiệm thêm lần nữa. Nằm viện chẳng hạn!:-))


Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

14.08 - Muốn.

Nói để đi BV khám H, S từ lúc chị kia còn làm việc.
Giờ chị ấy nghỉ việc 2 tháng 3 ngày rồi mà... vẫn còn chưa đi.

Muốn đi khám.
Muốn nghỉ ngơi.

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

12.08 - K.


Mình khùng thiệt chớ (nhiều khi cứ muốn nghĩ khác đi một tẹo :-)).

Khùng nên lấy cơm trưa ăn sáng, còn trưa thì đi ăn cơm can-teen với tâm trạng một kẻ bị.. ép ăn :-))
Khùng nên thứ 7 vào cơ quan như ... thứ hai.
Khùng nên mua thứ nọ thứ kia mà không ăn (chuyển địa chỉ).
Khùng nên uống hết bình trà, tỉnh rồi, ngồi làm việc đến 2h sáng rồi hỏi Ủa ủa sao mình chưa ngủ được ta.
Khùng nên dành thời gian hiếm hoi trả lời bạn cũ cứ như một đứa rỗi (và rỗi hơi).
Khùng nên ... KHÙNG!

:-))

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

10.08 - "Em đi rồi"

.....

Em Đi Rồi - Bằng Kiều

 

10.08 - Bí mật của bé Bánh Rán.

(My entry on Yahoo!360 on 08/14/2006 01:00 pm)
 
Bí mật của bé Bánh Rán
(Link giờ đã hỏng)
 
"Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có nhiều tiền, Su sẽ ấp quả trứng cho nở ra em bé. Con sẽ chăm sóc Su thật tốt, không để bạn ấy mệt tí nào bố ạ", Bánh Rán, cậu con trai 5 tuổi của tôi nói.

Lên năm tuổi, thằng Bánh Rán, con tôi, hầu như tuần nào cũng mang về nhà một thương tích mới. Phạt roi hay úp mặt vào tường đều là nước đổ lá khoai.
Cuối cùng, tôi đề nghị thương lượng. Nếu trong một tuần, Bánh Rán không làm điều gì khiến cô mẫu giáo và hàng xóm than phiền, thì tôi sẽ mua cho cu cậu một chiếc ôtô chạy điện.

Trong bảy ngày kế tiếp, vợ chồng tôi hoàn toàn yên ổn. Ở trường mẫu giáo về nhà, cu cậu thường ngồi hí hoáy vẽ. Nếu có đi chơi, thì quần áo Bánh Rán cũng chỉ lấm lem tí chút. Vợ chồng tôi rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn nữa, ngày chủ nhật, khi tôi dẫn Bánh Rán đi mua chiếc ôtô chạy điện mà con từ lâu ao ước, cậu đã từ chối mà khăng khăng chọn chiếc xe đạp ba bánh có rơ-moóc.

Một ngày kia, tôi lén đi theo khi cu cậu đạp xe ra sân chơi gần nhà, mang theo mấy bức vẽ và một củ khoai luộc. Bánh Rán dừng xe, một cô bé nhỏ xíu, mắt một mí tung tăng chạy đến. Hai đứa nhỏ ngồi đung đưa chân trên ghế đá, chúi mũi xem "tác phẩm hội hoạ" của Bánh Rán. Cô bé bóc khoai, bẻ cho Bánh Rán miếng to, còn mình chỉ nhai nhỏ nhẻ. Bánh Rán vô tư ăn hết phần rồi ... thèm thuồng nhìn miệng bạn gái. Mắt một mí chìa luôn miếng khoai cho cậu, còn cô bé ngắm tranh cho no lòng.
Về nhà, tôi không nói gì với vợ. Tôi chẳng muốn cô ấy thêm đau đầu về "mối tình" của Bánh Rán.

Bánh Rán ngày càng ngoan. Cu cậu hăng say học chữ, tập làm toán. Nhưng bánh kẹo và hoa quả trong tủ lạnh thì vơi đi nhanh chóng. Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với cậu con trai. Và Bánh Rán thành thật kể về Su. 
Tôi hỏi: "Con thích bạn Su thật chứ?". Cậu nhóc gật đầu: "Bạn ấy học cùng lớp Lá. Tụi con cất gối và cốc uống nước gần nhau trong tủ. Buổi trưa, con lấy gối ngủ cho Su. Còn ăn chè thì Su lấy cốc cho con, bố ạ. Việc nhẹ Su làm, việc nặng con làm hết!". Tôi hơi chột dạ, vì ở nhà, mọi việc đều do vợ tôi gánh vác, đi làm về tôi chỉ đọc báo và xem TV mà thôi.

Tôi hỏi tiếp: "Con thường giành ăn của Su phải không?". Bánh Rán ngoẹo đầu: "Bạn ấy bị sún nên ghét nhai lắm. Ở lớp, con nhường cho bạn ấy bát canh của con đấy!". Tôi phì cười: "Sắp vào lớp 1, hết học chung, con nhớ Su chứ?". Bỗng dưng, đôi mắt Bánh Rán mở to, lo âu: "Con sẽ cưới bạn Su, bố nhé?". Tôi bàng hoàng, đùa: "Cưới nhau thì hai vợ chồng đi lại bằng gì?". "Con có xe đạp ba bánh đấy thôi. Su có thể ngồi sau rơ-moóc ạ". "Nhưng khi có em bé sẽ vất vả đấy", tôi nói nghiêm trang. Bánh Rán suy nghĩ rất lâu rồi cười rạng rỡ: "Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có nhiều tiền, Su sẽ ấp quả trứng cho nở ra em bé. Con sẽ chăm sóc Su thật tốt, không để bạn ấy mệt tí nào bố ạ.". 

Tôi lặng đi, nhìn Bánh Rán. Những ý nghĩ ngây thơ mà cũng thật chững chạc hệt như của một chàng trai trưởng thành, biết yêu thương nên đầy trách nhiệm và lo toan.

Mai này Bánh Rán lớn lên, có lẽ sẽ lấy cô gái mắt một mí nào đó làm vợ. Dù cô gái ấy là ai, tôi cũng tin rằng người được con tôi yêu sẽ hạnh phúc. Bởi vì, một khi biết thương người phụ nữ của mình, người đàn ông sẽ nỗ lực rất nhiều. Tôi học được điều bí mật tuyệt vời ấy chính từ Bánh Rán.
 
(Theo Hoa học trò)

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

09.08 - "Những mảnh vỡ mùa thu"

.....

http://www.thica.net/2014/08/01/nhung-manh-vo-mua-thu/

(Lê Thanh Xuân)

Những mảnh vỡ mùa thu có hình thể khác nhau
Nhưng sự bắt đầu ra đi lại giống nhau đến vậy?
Có những vật nhìn thấy
Có những vật âm tiếng, vô hình

Những mảnh vỡ bình minh, những mảnh vỡ tâm hồn…
Nghe khô khốc, ồn ào, hoặc ướt át
Nhẹ nhàng như giấc mơ, nặng nề như tuyệt vọng
Tất cả rơi, tất cả tan

Xác tàn này thời gian gom nhặt
Cái gì cần cho lửa. Lửa cháy lên
Cái gì cần cho sông. Sông đón nhận
Cái gì cần cho cây. Cây sẵn sàng
Cái gì cần cho đất. Đất hân hoan

Nhưng mảnh vỡ của tình yêu tôi nào biết có còn?
Chỉ biết tôi sống mòn sống mỏi
Tìm trước mặt trời. Tìm trong đêm tối
Muà thu, mùa thu… bất chợt giật mình
Như có tiếng thuỷ tinh vỡ đau xác vụn
Của một mối tình đâu đó lạnh tanh.

Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

08.08 - Hành khúc. Hành một khúc thôi.


Có bao buổi chiều nào như buổi chiều nay ấy nhỉ... trên xe ra chỗ hẹn ... ăn, chợt đau khổ nhận ra là mình..... khó thở, muốn ói... mà không lẽ.. nhảy khỏi xe?!

Rồi mình làm gì, mình đã làm gì ấy nhỉ?! À, mình ngồi co ro, mình chịu trận với hi vọng là vì mình chịu thì nó sẽ thôi hành hạ mình.

Rồi sao ấy nhỉ, sao ấy nhỉ?! À, hình như khi mình chịu trận quen rồi, mình quên mất là mình đang phải chịu trận..... Chỉ một đôi lần trong lúc ăn, mình thấy khó chịu, nhưng mình không kịp nhớ lại là nó làm mình khó chịu (nó là gì, đã đề cập ở trên rồi đó!).

Tóm lại là, hiện giờ mình quên rất rất nhiều thứ, chỉ nhớ hôm nay vẫn còn trong tháng 8, những ngày đầu. Chỉ nhớ tháng 8 nối tiếp tháng 7 buồn bã đang trôi. Chỉ nhớ tháng 8 mưa sẽ sụt sùi. Chỉ nhớ tháng 8 trời không trong và lòng mình cũng chẳng mong trời trong.

Tháng 8 rồi. Quên làm cho mình vài thứ.

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

07.08 - Và còn bao điều ngoài kia...

1. Nhìn cuộc sống ngoài kia.
Nhiều hôm ngồi trên xe bus về nhà, tay cầm điện thoại thi thoảng chọt chọt cái, đọc báo với tốc độ rùa bò của 3G VT.... mà đầu thì nặng trình trịch.
Có hôm ngớ ngẩn than thở với Má, cớ tại làm sao mà cứ trên đường về nhà hoặc vừa tới nhà là con lại mệt rũ ra như thể vừa bị đi đày về?!

Hỏi đó rồi cũng có luôn câu trả lời đó! Vậy nên, dạo này chọt chọt với 3G trên xe bus ít rồi, dành thời gian ngồi ngó phố phường (đã) lên đèn qua ô cửa.
Hôm nào ngồi trúng chỗ đẹp cộng với bác tài buồn bã chạy nhanh thì chỉ kịp vớt vát phố phường tí chút.... Mà thôi, có đó cũng đỡ, còn hơn, chả có cảm giác gì với nhịp sống ngoài kia.

2. Nuông chiều bản thân.

Dạo này không đi lang thang nữa (trừ khi lang thang 15 phút từ cơ quan ra trạm bus VÀ 12 phút từ trạm bus về nhà). Và cũng chẳng thèm lang thang.
Chỉ muốn lang thang tại chỗ gần gần. Ví như có hôm 7 giờ tối rồi, lầm lũi ra quán Cafe gần trạm bus, gọi một ly sô-đa bạc hà, giở quyển sách, khều vài tấm hình góc quán, rồi về. Coi như là đã nuông chiều bản thân.
Mà, những lúc đó, trong đầu nghĩ gì, tim cảm thấy gì?! Có lẽ cũng không có gì nhiều... cũng như khi nhìn đời qua ô cửa xe bus mỗi chiều...

3. Bình thường.
Chị bảo đừng gởi tôm khô nữa, mấy đứa nhỏ nhà không có ăn. Muốn ngọt nước, thì nấu xương nấu thịt... rẻ rề hà, có thiếu gì đâu, bỏ tôm khô vô nước lèo có mùi lạ, tụi nhỏ không ăn. Ờ, biết là chị nói không sai, mà mắt cũng thấy rơm rớm.
Chị thì làm gì còn thời gian để mất nhiều vào bữa ăn. Đến cả cái áo cái quần, toàn phải mua/may bằng loại vải ít nhăn để khi cho vào máy giặt/sấy nó không quá nhàu.
Còn đứa như mình đây, lâu lâu nấu ăn còn cuống quýt với mấy món phải nấu lâu kia mà! Gỡ gạc bằng cách vẫn thích giặt quần áo bằng tay (hình như không nhớ cả cách sử dụng máy giặt).

4. Làm được gì.
Em út hỏi chị cuối tuần đi thăm chỗ nọ chỗ kia không (thiện nguyện). Nhớ, lâu rồi, cũng 5, 6 năm rồi mình không còn đến những nơi ấy nữa.
Bảo em "rảnh thì đi đi, chị có cách của chị rồi".
Ừ, là lười ra ngoài, nhưng chắc chưa lười nghĩ suy vậy.

5. Và thêm một mùa đã gọi.
Tháng 8 rồi. Tháng 8 đến với mưa (hay trời suýt mưa). Đôi giày nhỏ (còn xinh) ngấm nước (và nắng gió) buồn thiu nằm góc hè, chuẩn bị kết thúc sứ mệnh của mình.
Mấy quyển sách ở góc giường cũng buồn thỉu buồn thiu, trơn tru, láng mướt (bụi vài hạt sá gì).
Những cuộc hẹn (không hò) cũng lưa thưa như bao nhiêu năm trước, có khi bất chợt mà vui.
Vẫn nghĩ và làm cái nọ cái kia, vẫn dặn lòng "đừng nghĩ ngợi quá nhiều về sự hồ nghi của thế gian, ta đã có lòng bao dung cao cả đâu mà phải sợ...".
Và dĩ nhiên, một đôi lần quay đi, vẫn nghĩ...

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

04.08 - Tháng tám mùa gì?!

.....
Ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ. Muốn uống cafe để có cớ thức.
Giờ ngủ ngủ ngủ ngủ.
Mộng thường không dễ đến tìm. Ngủ đi. Gì thì nước cũng chảy hoa cũng trôi núi cũng mờ xa xa mờ rồi!
:-)

Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014

01.08 - Thức và Ngủ.

Sau vài cơn đau đầu phải uống + mua thêm thuốc thì tối nay (qua) không cần trà/cà phê cũng thức (?????)

Quả là áp lực deadline (dù chưa phải deadline)... Nhưng không thích như thế này!!!!!

Cần thêm thời gian do đã bỏ phí (có phí không) quá nhiều thời gian 3 tháng qua!!!!!

Giờ mà ngủ thì có khi mệt hơn ấy nhỉ?!
Dẫu sao cũng phải ngủ.

For a nice day!

01.08 - You're half a world away...

.....

Secret Garden - Half a world away

You're half a world away, standing next to me
It seems that every day, I'm loosing you almost invisibly
Though you are near, I can't reach that far
Across to where you are and so you stay
Just half a world away...

And I would cross the universe for you
What good would it do if you weren't even there?
Till you return and until your way is clear
I will be here, not half a world away...

You're half a world away and no one is to blame
If love outlives its day and turns into an ember from a flame
I love you as before till words will be no more
Till I can't find a way to where you stay
Just half a world away...

And I would cross the universe for you
But what good would it do if you weren't even there?
Till you return and until your way is clear
I will be here, not half a world away...

Người theo dõi