
Cứ mỗi sáng lướt qua nhà thờ Đồng Tiến lại muốn viết gì đó. Gì cũng được miễn để lưu giữ những cảm xúc bình yên dẫu đã thu vào tầm mắt cái bình yên ấy.
Cứ mỗi lúc đóng cửa phòng lại, thả mình lên giường, lại muốn không chỉ quay mặt vào vách, nhắm mắt chờ ngủ/chờ sáng. Gì cũng được miễn có thể bớt nghĩ đi, làm việc nhiều hơn và mỉm cười lướt qua nhiều chuyện trong đời.
Còn mỗi cảm xúc này để đong đầy cảm xúc khác đã lướt qua tim.