Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

17.04.2015 - Người.


Em lớn lên không trong sự "chăm bẵm", nên rồi em "gồng mình" lúc nào em không biết.
Khi biết rồi, em chỉ thấy nặng lòng đôi chút, rồi thôi.

Người thấy em "gánh gồng", người ngại, người đi.
Người thấy em "gánh gồng", người sợ, người đi.
Người thấy em "gánh gồng", người nghĩ, em chẳng cần gì.
Người thấy em "gánh gồng", người bảo, em chẳng cần gì.
Người thấy em "gánh gồng", người bảo, sao em làm như thể em chẳng cần gì!

Người thấy em "gánh gồng", người bảo, em chẳng cần gì sao?!

Người thấy em "gánh gồng", người không nói.

Từ đó, người không (tìm/thấy) em.

Em.

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

11.04. Tại sao.


Tại lòng người thế hay tại đời vô tình thế nhỉ?!
Có những điều chỉ cần nhắc lại một lần đã đủ tàn khốc trăm năm, sao cứ đến hẹn lại lên băm vằm vết sẹo còn đỏ ửng?!

Người cứ mãi bụng bảo dạ may thế mình đã không còn ích kỉ. Có biết đâu một sự ích kỉ khác đã được ném vào đời.

Người cứ ca đi bài ca tán tụng người với người.
Nước chảy mây trôi, nhát dao cắm rồi sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn.

Chẳng cần trăm năm nữa đâu, một mảnh li ti từ ấy đã di căn khắp ngả rồi.

Muộn rồi. Đã muộn rồi.
Biết đã muộn lắm rồi, sao còn đốt đuốc tìm lấp chút tàn tro còn sót lại?!

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

Người theo dõi