(Rạng ngày 27 tháng 09 năm 2014)Mắc giống gì mưa nửa đêm mà có cảm giác như mưa đêm tỉnh lẻ vậy nè.
Ủa mà đã có bao giờ ở "tỉnh lẻ" với mưa đêm đâu?
Tự dưng bắt nhớ lại, những lúc xa nhà (là cái nhà nơi chốn thị thành người ta kêu Đèn Sài gòn ngọn xanh ngọn đỏ đó), hình như rất ít khi phải ru mình trong tiếng mưa đêm.
Đã đi một vài nơi, Xuân, Hạ, Thu, Đông (ấy là ta ước lượng theo thời gian 12 tháng trong năm) nên đương nhiên đã từng bắt gặp "cơn mưa ngang qua" hay "mưa nửa đêm".
Vậy đó nhưng chưa khi nào phải "lạnh trọn đêm mưa" nghen (lạnh trọn đêm không mưa thì có!)
Rồi tự dưng lại bắt nhớ cái đêm mưa cuối tháng 2, nửa đêm ho vang nhà (em) vì cơn ho mang theo từ Sì phố ra đất Bắc lại gặp ngay trời nồm. Lúc ấy còn ráng check-in và đưa hình chụp thời tiết tại chỗ, với mưa rào rải rác tại Khương Mai. Mưa là mưa vậy, và ho là ho vậy, chứ chẳng vì mưa mà đau đớn gì, lại càng chẳng vì ho mà đớn đau chi :-)
Về. Về lại Sì phố và biết thế nào là chanh đào mật ong. Một quả chanh đào mật ong ngậm vào giữa khuya khiến cơn ho lui lại. Về Sì phố dưỡng thêm ít ngày, từ đó góc nhỏ vắng tiếng ho "huyền thoại".
Ô, bây giờ, đêm nay, mưa, mà không ho, lại thấy tiếc tiếc.
Ừ thì, húng hắng giả vờ, rảnh rỗi giả vờ, cho nhận trọn một đêm mưa-không lạnh, đã đời.
P/S 1:
- Nếu gọi là PR cho chanh đào mật ong thì bài này QUÁ LÀ KHÔNG ĐẠT YÊU CẦU.
- Nếu gọi là để lưu luyến những cơn mưa thì cũng không.
- Nếu gọi là thèm HO thì lại càng không phải.
Tàng tàng vậy thôi. Cùi cụi vậy thôi. Để nhớ một thời ta đã ho vậy mà!
P/S 2:
Thùng rác mở sẵn nắp rồi, mời ném :-))



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét