Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

26.12. Sáng mùa đông.


Cứ mỗi sáng lướt qua nhà thờ Đồng Tiến lại muốn viết gì đó. Gì cũng được miễn để lưu giữ những cảm xúc bình yên dẫu đã thu vào tầm mắt cái bình yên ấy.


Cứ mỗi lúc đóng cửa phòng lại, thả mình lên giường, lại muốn không chỉ quay mặt vào vách, nhắm mắt chờ ngủ/chờ sáng. Gì cũng được miễn có thể bớt nghĩ đi, làm việc nhiều hơn và mỉm cười lướt qua nhiều chuyện trong đời.

Còn mỗi cảm xúc này để đong đầy cảm xúc khác đã lướt qua tim.


Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

24.12 - Đâu rồi?!


Hôm nay là Noel sao?
Sao em chẳng thấy gì nhỉ?!
Trời cũng kém lạnh hơn mọi năm.
Đường vẫn đông thế.
Chỉ có không khí yên ắng là mỗi ngày mỗi thêm.

Ngồi chờ đến 0 giờ rồi đi ngủ vậy.

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

18.12 - "Gió lạnh đầu mùa"


Sáng nay gió lạnh. Và sáng nay cũng không phải đầu mùa.
Mùa gì đâu. Mùa cuối năm.


Thích tiết trời này.
Nhủ lòng dậy sớm hơn chút nữa.

Tối qua điên, ngồi tìm nhạc beat tự hát tự thu, rồi thần người ra...
Ừ, "có một lần mất mát mới thương người đơn độc...", "Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về/
Có một thời khóc than mới hiểu đời đá vàng".

Lắm khi thấy đơn độc, thấy bị rẻ rúng, lại tự hỏi mình bằng lời hát "Ô hay tại sao ta sống chốn này/Quay cuồng mãi hoài có gì vui..."...


Rồi cũng biết, ừ, thế là vui.

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

13.12 - Nỗi lòng. Sóng sầu.


Nỗi lòng
(Đinh Vũ Ngọc)

Còn mấy vần thơ để tặng nhau
Nỗi lòng mong tỏ với xưa sau
Bút hôn giấy trắng, môi se lạnh
Hồn mọc rêu xanh, tuổi nhuốm sầu

Nao nức buồng tim tình vạn kỷ
Ngập ngừng sóng mắt lệ thiên thâu
Ai hay hạt cát ngoài hoang đảo
Mang cả ưu phiền của bể dâu.

Sóng sầu
(Hoàng Ngọc Ẩn)

Tặng Hạ Quyên

Khói thuốc khơi màu mây viễn phương
Quen nhau từ thuở mất thiên đường
Trăm con nước cuốn xa bờ mộng
Nửa cuộc đời đổ nát sau lưng!

Tàu nhổ neo rồi không giới hạn
Người đi, kẻ ở xót thương nhau
Bờ xa cô quạnh đìu hiu nhớ
Sông Jacinto dậy sóng sầu!

Em đến đây rồi ở lại đây!
Rừng thu thay lá, bụi thu bay
Em cô đơn giữa vùng đất lạnh
Tôi lang thang cuối nẻo lưu đày!

Tôi tiễn em, rồi ai tiễn tôi?
Chiều thu hoa lá rụng tơi bời
Em đi biển động đau lòng sóng
Lũng thấp, trời cao cũng ngậm ngùi!






Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

01.12 - Tháng 12.

Chào tháng 12.
Dẫu sao tháng 12 trời bớt lạnh hơn những tháng 12 trước.

Đầu vẫn lúc rỗng lúc đặc.
Đời vẫn lúc rình rang lúc im lìm.

Có nhiều điều phải nghĩ.
Có những việc phải làm.

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

26.11 - Của mình của người (NNT)

(NNT)
"Và hoa ở nhà người, bèo ở ao vườn người, trang phục của người, sự dịu dàng của người… khi thuộc về mình, lại thấy… sống sượng, buồn cười. Lại thêm một lần vỡ lẽ, “À, ra thế…”. Lại thấm thía bài học có nhiều thứ chỉ nên để ngắm xa xa. Lại thêm một thí dụ về ảo tưởng..."
_________________________
CỦA MÌNH CỦA NGƯỜI
1
Những lần làm việc đến nửa khuya, lúc đặt lưng xuống giường mới hay đã quá giấc, đành bấm bụng đếm đêm bao nhiêu dài.Nằm chờ cơn buồn ngủ tới, tiếng nhạc từ đâu vẳng lại, xao xác. Có lúc nghe gần, thủ thỉ như chỉ cách một tấm vách, có lúc lại xa xăm như tận cuối đường. Tôi nín thở.Có cảm giác nhạc hay đến mức còn chút xíu nữa là… chết (nếu chết là giới hạn cuối cùng).Ngạc nhiên quá chừng, những bản nhạc bolero bình dân, cũ sì bỗng dưng buộc người ta phải phung phí cảm xúc.
Bữa sau, tôi lọ mọ ra tiệm bán băng đĩa khi họ mới vừa mở cửa. Chủ tiệm là người quen, trố con mắt khi tôi hỏi có “Xóm đêm” không... “Đồi thông hai mộ”... À, cả “Kiếp nghèo”, “Chuyến xe lam chiều”…

Hớn hở na mớ đĩa về, mở máy và nghe… lãng xẹt.
Ngờ ngợ, đến khuya mở lại, quả thật không hay như đã từng nghe lóm đêm đêm. Cảm giác dường như thiếu một chút hiu hắt, một chút rầu rĩ, một chút mộng mị, một chút xa vắng…
Vừa tắt nhạc nhà mình đi, thì má ơi, đằng xóm vẳng lại “mưa rừng ơi mưa rừng, hạt mưa nhớ ai mưa triền miên…”
2
Cũng nhi nữ thường tình, tôi rất sợ gặp người xinh đẹp, trắng trẻo, chụp hình chung với họ còn khủng khiếp hơn.
Cảm giác mình như cục than tèm lem đứng bên đống tuyết.
Còn lại một mình, tôi cứ đứng trước gương, nghĩ về làn da trắng như nước cơm vo, mà đau nhói bên sườn.

Một bữa (lịch sử) trong đời, tôi vào vai… cô dâu, người của tiệm trang điểm tô vẽ xong, tôi muốn khóc.
Thì ra tạo hóa cũng khéo lắm, nên phối cái mũi này, cái miệng này, mắt này rất hợp với màu da ngăm ngăm này.
Nên nhìn mình trắng trẻo trong gương như đang đeo mặt nạ, vô hồn…
3
Chơi nhà bạn, thấy họ nuôi con chó Nhật, lông dài, óng mượt, thả từng lọn, mong manh, đỏng đảnh như một tiểu thư.
Ra khỏi nhà bạn, nhưng lòng còn lẩn quẩn ở đó.
Ám ảnh bởi bộ lông, tôi quyết lùng mua bằng được con chó xinh đẹp giống như của bạn, khốn khổ, phải đánh đổi cả tháng lương.
Hể hả mang cô nàng về, bỗng hoang mang, con vật chỏn lỏn, rời rạc, không ăn nhập gì với ngôi nhà bụi bặm, lộn xộn, bề bộn của mình.
Ngồi thừ ra ngó chó kiểng một hồi, thót ruột nghĩ tới việc phải mua thịt bò cho nó ăn, thấy con vật vô duyên tệ.
4
Và hoa ở nhà người, bèo ở ao vườn người, trang phục của người, sự dịu dàng của người… khi thuộc về mình, lại thấy… sống sượng, buồn cười. Lại thêm một lần vỡ lẽ, “À, ra thế…”. Lại thấm thía bài học có nhiều thứ chỉ nên để ngắm xa xa. Lại thêm một thí dụ về ảo tưởng. Lại hao mòn một ít tình cảm và… tiền (tất nhiên).
Tưởng vậy là quá đắt, nên tiếc hoài, cho đến khi nhận ra, mình đã bớt đi những ham muốn xa vời. Trong lòng luôn có ý nghĩ, chức vụ ấy, ngôi nhà sang trọng ấy, những đứa trẻ xinh đẹp thông minh ấy… chưa chắc thích hợp với mình. Dù của người luôn luôn đẹp…
Bài học của mình, của người mua vài lần, xài tới muôn năm. Rẻ quá…

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

20.11 - Mùa. Thêm mùa.

Vậy là em cũng qua thêm một mùa mưa, đón một mùa nắng, ấm, lạnh.
Hôm nay nói thế này thôi.

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014

17.11 - Vào đông.


Phòng gì mà mở máy lạnh xí cũng lạnh, mở quạt xí cũng lạnh, trong khi ngoài trời hơi nóng vẫn khiến người dễ ngầy ngầy.

Không phải chê phòng đâu. Là chê mình đã không theo kịp thời đại.

Tìm hoài không thấy chút lạnh lạnh tự nhiên.

Nửa cuối tháng 11 rồi.
Mùa này năm nay đi đâu để thấy Sài Gòn vào "đông" nhỉ?!

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

28.10 - Khoảnh khắc.

Như thường lệ, lúc nào BẬN DỮ LẮM là sẽ... moi moi, móc móc, lục lục, lọi lọi cho tòi ra.... vài ba cái chữ... từ năm nảo năm nào!
Đọc chơi rồi đi mần nghe, kẻo thành bà già thiệt thì ... thòi lém :-)))))

------------
Sài Gòn, 02.11.2008
Bỗng dưng những ngày tháng này, cảm giác chỉ muốn lặng nhìn nhân tình thế thái trôi đi .. không muốn cầm bút viết thêm dòng nào!
Tôi biết mình đã qua một năm tròn - nhưng không đầy. Đã buồn ... Đã vui ...
Và trong một sáng Sài Gòn lại mưa tầm tã dù đã qua nửa ngày khô ráo, tôi lặng người .. bởi một năm trước lòng tôi cũng lũ .. "Sông vẫn trôi đời sông, suối vẫn trôi đời suối". Những tị hiềm trong kiếp người rồi có thể sẽ qua đi. Nhưng có nhánh sông nào của đời tôi chảy về hướng khác? Tôi vẫn tin là sẽ không. Bởi tôi yêu những gì mang hình hài của tự nhiên. Tôi sẽ để cho nhánh sông đời mình chảy theo đường mà những thác ghềnh run rủi.
Tôi biết mình vẫn còn hạnh phúc trong cõi nhân gian này. Không phải chỉ vì tôi còn có thể có chút thức ăn lót dạ sớm mai; không phải chỉ vì tôi còn có chút thời gian ngoảnh mặt nhìn phố xá bằng đôi mắt sáng; không phải chỉ vì tôi còn có một nơi để lui về; không phải chỉ vì tôi còn có thể nhắm mắt ... dẫu giấc mơ nhọc nhằn không trọn vẹn ...;
Tôi biết mình vẫn còn hạnh phúc trong cõi nhân gian này, và có thể là ở những đời, những kiếp sau.

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

25.10 - Trên Bờ Môi Dấu Yêu - Tuấn Ngọc

...

Trên Bờ Môi Dấu Yêu - Tuấn Ngọc




Những lần em ghé thăm
Trời thật buồn màu nắng héo mênh mang
Sương mù khuất lối đi
Tình chợt dậy thổn thức những chờ mong
Ôm em say đắm quên bao buồn phiền
Bờ môi em thơm ngát ôi da thịt nồng
Tóc em rũ buồn

Mây chiều nay vẫn trôi
Trời thì lạnh, quạnh vắng gió bơ vơ
Trên bờ môi dấu yêu
Còn đọng lại cuộc tình mãi buồn tênh
Môi em run khẽ chiếc hôn ngại ngùng
Làn mi em khép kín yêu anh lần đầu
Sẽ không rời xa

Trên nét môi nhạt màu son đã phôi đi
Từng nỗi thương đau
Cay đắng nào anh vẫn ôm trọn một mình
Anh vẫn trôi về xứ cô liêu
Tìm những hư vô rồi nhớ âm thầm

Trên bờ môi dấu yêu
Em cho anh hạnh phúc qua tầm tay
Xin một lần có nhau
Xuôi đôi tay lặng chết cũng đành thôi
Bên song chiếc lá rơi theo lạnh lùng
Nhìn trời xanh heo hắt môi em còn nồng
Nhớ thương nào nguôi.

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

19.10 - (Entry for December 02, 2006 - Đá là có thật, tim cũng thật, nắm đấm cũng thật!)

Entry for December 02, 2006 - Đá là có thật, tim cũng thật, nắm đấm cũng thật!

12/02/2006 09:33 pm
02 Dec 2006

Buổi sáng thứ bảy trôi qua thật nhanh.
Sáng vô, chưa kịp ăn xong bữa sáng đã nghe phòng K.T tìm. Đem được bản in xuống tầng G đã là 8 giờ. Loay hoay với hồ sơ chi nhánh; đến 8:30 phải vòng xuống tầng 4 gần cả tiếng đồng hồ; quay lên tầng 5 thì đồng hồ đã điểm 9:25. Mất một tiếng với daily routine.
Đầu óc trống rỗng.

Ngó tập tài liệu trên bàn mà lòng ngao ngán, mắt cũng ngao ngán, tay cũng ngao ngán, chân cũng ngao ngán. Không kềm được lòng pha tiếp một cốc café dù hôm qua đã uống hết hai cốc, mỗi cốc chỉ mất 5 giây; để rồi lầm bầm tự mắng mình ‘uống để mà làm gì, có tỉnh táo lên được đâu; có quên những thứ cần quên và nhớ những thứ cần nhớ được đâu?’.

Đêm hôm trước ‘nó’ lại xuất hiện sau gần 10 tháng trời. Nó làm cho khoảnh khắc trước khi ngủ vô cùng mệt mỏi; và giấc ngủ không tròn. Trời đầu tháng 12 chưa có lạnh lẽo gì, dù chăn mỏng, dù giường kê gần cửa sổ và cửa sổ vẫn đóng.

Cửa sổ vẫn đóng. Chỉ có chủ nhật cửa sổ mở vài tiếng đồng hồ. Mở tung cửa để nắng vào phòng, để bụi tung lên, để chút gió bên hè nhà luồn vào, lật tung trang sách dở dang. Lặng yên nhìn chậu đỗ quyên cằn cỗi và lụi dần khi mùa Tết đang đến. Xuôi tay đếm từng tế bào nơ-ron thần kinh già đi và tạm biệt chủ nhân như muôn ngàn chiếc lá lìa cành bao năm nay?! (điều tất yếu - không có gì phải ngạc nhiên). Ngồi ngay ngắn, sách mở ngay ngắn, mắt chăm chú đọc nhưng chữ nghĩa chỉ chạy hàng ngang và trôi đi một cách hững hờ.

Đang hững hờ và sẽ còn hững hờ mãi. Điều đó mang lại cảm giác dễ chịu sao? Chắc là không rồi. Nhưng nó vẫn mãi là một phần của cuộc sống, cuộc sống của tôi, cuộc sống quanh tôi, cuộc sống mà tôi đã từng (và còn tiếp tục) giơ viên đá tưởng tượng và đập mạnh (thật) vào tim mình để ‘xứng’ với những gì mình đã làm. Một câu khá ‘khó hiểu’ phải không? Nhưng đá là có thật, tim cũng thật, nắm đấm cũng thật!

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

16.10 - Hồi này. Hồi đó.

Chiều thứ 5 bỗng nhiên trở thành một chiều dài lê thê. Không biết tại vì đã hết việc để làm (trên lý thuyết) hay bởi tại vì hôm nay đi làm sớm 10 phút thấy mình yêu đời hẳn lên mặc dù tối qua đã móm móm vét vét thức "phia" mần cho xong công chuyện, bắn pằng pằng 3, 4 cái mail kèm file lúc 0h, 1h khuya :-))

Túm cái váy lại là nôn nao chờ hết giờ để... đi đi đóng tiền điện thoại cho 5 số thuê bao bao gồm 4 số vinaphone + 1 số điện thoại bàn mà tiền đóng lâu lâu mới cao hơn tiền cước hàng tháng một tí teo :-)).

Ngặt dữ lắm nha, vì trời mưa rồi. Mà mưa kiểu này dù nhỏ hay to, chỉ 15 phút là đủ...... kẹt xe...
Thôi rồi, chắc lại điệp khúc CHỜ XE - ĐỨNG MỘT CHÂN ..... thôi.

Ráng đi. Lê lết mãi cũng qua được nửa tháng 10 rồi đó!

Hôm nay 16, ngày kỉ niệm thành lập của cơ quan cũ. Bỗng dưng thấy nhói một cái giống như bị thất tình vậy! Ừ, thì cũng 7 năm chứ ít đâu ha :-)).

Thôi kệ đi. 7 năm rồi đến 10 năm, rồi 20, 30 năm thôi mà. Tóc bạc thêm tí chứ có gì đâu. Giống như thoắt cái bà nằm xuống đất lạnh đã 31 năm. Nhớ như in buổi trưa hồi đó!


Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

03.10 - Silence, a special type of communication.

Im lặng - Lặng im.


03.10 - Muốn vui thì hãy bớt cười.


Cũng chẳng biết nói sao khi đã đến tuần trà (nước lọc) thứ 2 trong 4 tiếng đồng hồ buổi tối. Người ta gọi là Tea Break đấy, nhưng với mình, hôm nay không Tea, cũng không Break, chỉ là nước lọc và ngồi đọc tí xíu comment, chọc ghẹo lại bà con tí xíu cho vui cửa vui nhà.

Căn bản là biết phải break, break thôi khi mà ảnh hưởng của thuốc nên sống lưng không đau mà tê, ngón tay cũng tê chứ không đau.

Gió mùa chưa về nhưng mà một chút ốm yếu cứ phải lộ ra. Thôi thì hết bữa nay thôi, từ mai ngoan ngoãn cúi đầu.
Thêm một lần buồn bã, liệu nửa đời sau có vui được hơn không?
Thêm một lần buồn bã, liệu cái gì không thuộc về mình có xuất hiện quanh mình không?


Trời ơi cứ như là đã buồn bã cả nửa đời người vậy. Có gì đâu, có gì đâu. Là tự mình thôi mà. Vui buồn gì cũng tự mình cả.
Giờ, mình muốn vui, hay muốn buồn đây, mình ơi.

Muốn vui thì bớt đọc chỗ này (nọ) mà tăng cường đọc chỗ khác (kia) đi.
Muốn vui thì hãy bớt cười.

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

27.09 - Là hoàng hôn, là bóng, là mây.

....

Cứ như trong một buổi chiều trời rất đẹp vậy. Nhưng rõ là trời đã, đang mưa.

Tiếng tí tách hiếm hoi ngoài kia bị giảm bớt bởi xung quanh là tường, là kính.
Không bóng hoàng hôn xa xa để ta phải nhớ về một chốn nào.

"Một màu đen đen, chấm thêm vàng vàng...". Là sắc vàng gì nhỉ, sắc vàng của lá thu sang, hay sắc vàng của mênh mông ngoài kia?!

Ừ thì lãng đãng, ừ thì u mê, dịu dàng này ôm lấy gai góc nọ, rồi cũng xong một kiếp người.

"... Có một lần mất mát mới thương người đơn độc...". Có mất mát không, có đơn độc không giữa cuộc đời ngỡ quá rộng mà cũng đôi lần hẹp lối này!

Có không, những vọng tưởng, ngoài kia mây trắng thênh thang, bay đi, bay đi.



27.09 - Nhân một đêm mưa - chưa biết có lạnh không.

(Rạng ngày 27 tháng 09 năm 2014)

Mắc giống gì mưa nửa đêm mà có cảm giác như mưa đêm tỉnh lẻ vậy nè.
Ủa mà đã có bao giờ ở "tỉnh lẻ" với mưa đêm đâu?

Tự dưng bắt nhớ lại, những lúc xa nhà (là cái nhà nơi chốn thị thành người ta kêu Đèn Sài gòn ngọn xanh ngọn đỏ đó), hình như rất ít khi phải ru mình trong tiếng mưa đêm.

Đã đi một vài nơi, Xuân, Hạ, Thu, Đông (ấy là ta ước lượng theo thời gian 12 tháng trong năm) nên đương nhiên đã từng bắt gặp "cơn mưa ngang qua" hay "mưa nửa đêm".

Vậy đó nhưng chưa khi nào phải "lạnh trọn đêm mưa" nghen (lạnh trọn đêm không mưa thì có!)

Rồi tự dưng lại bắt nhớ cái đêm mưa cuối tháng 2, nửa đêm ho vang nhà (em) vì cơn ho mang theo từ Sì phố ra đất Bắc lại gặp ngay trời nồm. Lúc ấy còn ráng check-in và đưa hình chụp thời tiết tại chỗ, với mưa rào rải rác tại Khương Mai. Mưa là mưa vậy, và ho là ho vậy, chứ chẳng vì mưa mà đau đớn gì, lại càng chẳng vì ho mà đớn đau chi :-)

Về. Về lại Sì phố và biết thế nào là chanh đào mật ong. Một quả chanh đào mật ong ngậm vào giữa khuya khiến cơn ho lui lại. Về Sì phố dưỡng thêm ít ngày, từ đó góc nhỏ vắng tiếng ho "huyền thoại".

Ô, bây giờ, đêm nay, mưa, mà không ho, lại thấy tiếc tiếc.
Ừ thì, húng hắng giả vờ, rảnh rỗi giả vờ, cho nhận trọn một đêm mưa-không lạnh, đã đời.

P/S 1:

- Nếu gọi là PR cho chanh đào mật ong thì bài này QUÁ LÀ KHÔNG ĐẠT YÊU CẦU.
- Nếu gọi là để lưu luyến những cơn mưa thì cũng không.
- Nếu gọi là thèm HO thì lại càng không phải.

Tàng tàng vậy thôi. Cùi cụi vậy thôi. Để nhớ một thời ta đã ho vậy mà!

P/S 2:

Thùng rác mở sẵn nắp rồi, mời ném :-))



Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

24.09 - Uống trà.


Bỗng dưng trời tối trời đổ mưa, đang nhằm giờ ta tự kỉ nữa chớ!
Trà, trà và trà. Ngắm ly trà và uống ly trà. Có lẽ như vậy tốt hơn. Không phải lo che mưa che nắng cho những vết thương chừng cũ mà cứ chực chờ tái lại.

Ta nên trân trọng ta, đừng trân trọng người khác quá mức cần thiết để tự thành rẻ rúng và bị rẻ rúng một cách tình cờ!




24.09 - "Bonjour tristesse"

(Theo RFA)

'Buồn ơi ta xin chào mi
Khi người yêu đã bỏ ta đi
Buồn ơi ta xin chào mi
Khi tình yêu chắp cánh bay đi.
Buồn ơi ta đang lẻ loi
Buồn hỡi ta đang đơn côi
Buồn ơi hãy đến với ta
Để quên chuyện tình xót xa.'

 BUỒN ƠI CHÀO MI (Nhạc và lời: Nguyễn Ánh 9) - Anh Tú:
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Buon-Oi-Chao-Mi-Anh-Tu/ZW60F79W.html

Nhân 10 năm ngày mất của nữ văn sĩ người Pháp Françoise Sagan (24.9.2004 - 2014), mời cả nhà cùng điểm lại tác phẩm nổi tiếng của bà, sáng tác khi chỉ mới 18 tuổi, nhưng đã làm thổn thức suy nghĩ của hàng triệu đọc giả trên toàn thế giới:

"Lãng đãng nghe ca khúc “Buồn ơi, chào mi” Thy Nga đi lạc cả sang khu vườn văn học của anh Phạm Điền. Bài hát này, tên giống như tựa đề cuốn “Bonjour tristesse” của Francoise Sagan, nữ văn sĩ Pháp vừa lìa trần hôm 24 tháng rồi.

Tuy nhiên, nỗi buồn của nhân vật Cécile trong truyện lại không vì “tình yêu chắp cánh bay đi” như Anh Tú vừa hát, mà phức tạp hơn. “Bonjour tristesse” là tự truyện của cô thiếu nữ 17 tuổi mang tên Cécile. Cô phá vỡ hạnh phúc của ông bố góa bụa, khiến người đàn bà mà ông định lấy làm vợ, đau khổ phóng xe đi và bị tai nạn. Nghe tin bà thiệt mạng, bố con Cecile bỏ dở chuyến nghỉ hè, trở về Paris.
 
Cécile cũng chia tay với người bạn trai, cô chỉ rong chơi thôi chứ nào phải tình yêu.
Một chuyến nghỉ hè dẫn tới bi thảm! Sáng hôm sau, trên giường ngủ, không rõ có ân hận không, nhưng Cécile cảm thấy dấy lên một cảm xúc mới: Buồn ơi, chào mi !

Câu này kết thúc cuốn “Bonjour tristesse”. Qua nhân vật Cécile, tác giả Francoise Sagan nói lên những ý tưởng của chính mình, khi ấy 18 tuổi. Với tâm trạng của lứa tuổi chưa định hướng được cuộc sống, không chấp nhận những kỷ cương trong gia đình, những qui ước xã hội, lại hoài nghi về sự hiện hữu của con người và của chính mình, các cô các cậu đâm ra nổi loạn. Nhất là khi mà Cécile, hay Francoise cũng thế, thuộc gia đình khá giả, vật chất đầy đủ thì đâm ra chán ngán, tâm hồn rơi vào trống vắng, hụt hẫng.

 Cuốn “Bonjour tristesse” tung ra năm 1954, đã gây chấn động làng văn học Pháp, và ảnh hưởng cả một thế hệ mới lớn vào thời đó, không những ở Pháp mà lan ra toàn thế giới, vào cả Việt Nam. Quý vị trong lứa tuổi này, chắc còn nhớ.

Tác phẩm “Bonjour tristesse” đã đưa Francoise Sagan vút lên bầu trời văn học Pháp khi mới 18 tuổi, và đem lại cho cô “Giải thưởng của các nhà phê bình” ngay năm đó. Ba năm sau, là vào năm 1957, cốt truyện này được đóng thành phim với các tài tử thượng thặng quốc tế."
-------------

(Nhạc Pháp)

Không biết nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 có ít nhiều nghĩ đến tựa đề tác phẩm của Francoise Sagan khi sáng tác bản nhạc tuyệt vời BUỒN ƠI CHÀO MI hay không, nhưng những cảm xúc ông gửi gắm vào bài hát hẳn là làm thổn thức, rung động những tâm hồn cô đơn, đang dấn thân trên những bước đường tình.

Nghe thêm:
- Sĩ Phú: https://www.youtube.com/watch?v=yVx1UuppXIY
- Bằng Kiều: http://chiasenhac.com/mp3/vietnam/v-pop/buon-oi-chao-mi~bang-kieu~1042460.html
- Trần Thái Hòa: http://chiasenhac.com/mp3/vietnam/v-pop/buon-oi-chao-mi~tran-thai-hoa~1176553.html
- Nguyên Thảo: http://chiasenhac.com/mp3/vietnam/v-pop/buon-oi-chao-mi~nguyen-thao~1293441.html
- Lê Hiếu:http://chiasenhac.com/mp3/vietnam/v-pop/buon-oi-chao-mi~le-hieu~1002550.html
‪#‎NhacPhap‬ ‪#‎FrancoiseSagan‬ ‪#‎NguyenAnh9‬

24.09 - Đêm.

.....

Khi ta nhìn đời đen tối, ta cũng tối đen, bởi ánh sáng hắt ra từ trong ta không thể là thứ ánh sáng của ban ngày, của những tin tưởng, không muộn phiền.
 

Ta muốn tìm lối đi, nó có khi dưới chân mình, khi không!



Đôi khi, phải ghép mình từ hai nửa mảnh...








Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

22.09 - Ta đi.....

Quán quen, mà lạ, mà quen.....

Con đường tình ta đi - Thu Minh Đà Lạt 

Em còn nhớ hay em đã quên - Thu Minh Đà Lạt

Cho đời chút ơn - Thu Minh Đà Lạt

Niệm khúc hoa vàng - Thu Minh Đà Lạt 

Chiều nay không có em - Thu Minh Đà Lạt

 

 

 

 

 

22.09 - "Để gió cuốn đi"

...
Ta đang ở giai đoạn nào của cuộc đời nhỉ?!
Không vui cũng chẳng buồn.. Đời cứ thế lừng lững trôi. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn.
Hôm qua, hôm nay mới bật ra, à, thì ra, pwd của ta toàn những chữ buồn, hèn gì, ta mãi chẳng chịu dễ vui :-)

Có hôm, cũng tưởng mình dễ vui rồi, khi bỗng dưng, thường quên pwd.
Những chữ nho nhỏ đó, vậy mà mạnh ghê gớm, bởi nó khiến người ta có khi phải vò đầu bứt tóc khổ sở nếu chẳng may trí nhớ đi chơi lâu về.

Thì thôi, có khi cũng đành Để gió cuốn đi vậy!


 


Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

21.09 - Xin.

...

"Xin cho bốn mùa, đất trời lộng gió, đường trần em đi, hoa vàng mấy độ... những đường cỏ lá... từng giọt sương thu ..."

17 năm rồi.

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

09.09 - "Trong một nhà giữ lão ở Montréal"



Trong một nhà giữ lão ở Montréal
 
Đỗ Hồng Ngọc
Bản dịch của Lê Tuấn
Họ ngồi đó         They sit there
Bên nhau          Side by side
Đàn ông         Men
Đàn bà          Women
Không nhìn         Without looking
Không nói         Or talking
Họ ngồi đó        They sit there
Gục đầu         Hanging their heads
Nín lặng         Silent
Ngửa cổ         Craning their necks
Giật nhẹ tay chân         Their limbs slightly jerk
Có người         Some
Trên chiếc xe lăn        In a wheelchair
Chạy vòng vòng         Going round
Có người          Some
Trên chiếc xe lăn         In a wheelchair
Bất động          Motionless
Họ ngồi đó         They sit there
Hói đầu         Their hairline receded
Bạc trắng         snow-white
Móm sọm          Sunken-cheeked
Nhăn nheo         Wizened

Mới hôm qua thôi         Only yesterday
Nào vương          They were kings
Nào tướng          Or generals
Nào tài tử           Movie stars
Nào giai nhân           Or beauties
Ngựa xe           On horse-driven coaches
Võng lọng            Carried in hammocks – shielded with parasols
Mới hôm qua thôi          Only yesterday
Nào lọc lừa         There were deceits
Nào thủ đoạn          Tricks and scams
Khoác lác            Boasting
Huênh hoang          Bragging
Mới hôm qua thôi           Only yesterday
Nào galant          There was gallantry
Nào qúy phái          Nobility
Nói nói          Bantering
Cười cười           Laughing
Ghen tuông         Jealousy
Hờn giận           Sullenness – Anger.
Họ ngồi đó          They sit there
Không nói năng          Neither talking
Không nghe ngóng          Nor listening
Gục đầu           Hanging their heads
Ngửa cổ          Craning their necks
Móm sọm           Sunken-cheeked
Nhăn nheo          wizened
Ngoài kia         Out there
Tuyết bay         The snow flakes fall
Trắng xóa          White
Ngoài kia          Out there
Dòng sông         The river
Mênh mông          Flows
Mênh mông…         And flows….
Đỗ Hồng Ngọc
(Montréal, 1993)

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

03.09 - Lẩn quẩn ốm với chả đau!


Hình như lâu lắm rồi mới bị một trận cảm lạnh sốt nóng lạnh chi chi đó "quăng quật" lâu đến vậy.
Nó đến không đột ngột, không một mình mà với nhiều triệu chứng trước đó một tuần đến nỗi phải đi luôn vào bệnh viện để rồi... sau khi xuất viện mấy ngày thì... bạn chính thức mới tới thăm ^0^.

Dẫu chả đến nỗi chết nhưng mà cái cảm giác nửa sống nửa chết nó khó chịu thật!

Hôm nay tiếp tục nằm nhà, vì sợ đi làm lại... lăn đùng ra đâu đó nữa thì chết. Thà ở nhà, cắm điện máy tính, quay cái quạt vào tít góc nhà, ngồi trong cái góc hơi chật hẹp này, lôi đủ thứ việc cần làm ra làm, lúc nào mệt thì đi nằm, cần tập trung cho việc gì thì cũng có điều kiện hơn một tí so với không gian văn phòng.

Lan man rồi. Hết thuốc rồi. Làm việc tiếp thôi.

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

02.09. Ngột ngạt.


Bây giờ thì sợ đi làm thật rồi, dẫu 4 ngày nghỉ hết 3.5 ngày gần như nằm im trên giường.
Cảm giác sợ hãi những ầm ầm ngoài kia.
Nhà 5 người gần như chỉ gặp nhau trước bữa ăn, trong bữa ăn. Dù như thế, cũng không có chút nào ham muốn được đi chơi tung tăng. Có chăng, là muốn ngồi ở một góc nào khác nhà - mà an toàn. Đơn giản chỉ là ngồi thôi. Tàng hình càng tốt, mà không tàng hình cũng chẳng sao, vì sau 10 phút, 20 phút, 1 giờ gây xôn xao (hay nhè nhẹ gần vậy) thì mọi thứ cũng bình thường trở lại thôi. Chẳng ai nhớ ai. Chẳng ai cần ai.



Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

28.08 - Tò tí te.

Cũng chẳng có gì, nhưng mà buồn cười quá cơ :-))))).
Nhưng mà đúng là có những thứ không bao giờ muốn trải nghiệm thêm lần nữa. Nằm viện chẳng hạn!:-))


Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

14.08 - Muốn.

Nói để đi BV khám H, S từ lúc chị kia còn làm việc.
Giờ chị ấy nghỉ việc 2 tháng 3 ngày rồi mà... vẫn còn chưa đi.

Muốn đi khám.
Muốn nghỉ ngơi.

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

12.08 - K.


Mình khùng thiệt chớ (nhiều khi cứ muốn nghĩ khác đi một tẹo :-)).

Khùng nên lấy cơm trưa ăn sáng, còn trưa thì đi ăn cơm can-teen với tâm trạng một kẻ bị.. ép ăn :-))
Khùng nên thứ 7 vào cơ quan như ... thứ hai.
Khùng nên mua thứ nọ thứ kia mà không ăn (chuyển địa chỉ).
Khùng nên uống hết bình trà, tỉnh rồi, ngồi làm việc đến 2h sáng rồi hỏi Ủa ủa sao mình chưa ngủ được ta.
Khùng nên dành thời gian hiếm hoi trả lời bạn cũ cứ như một đứa rỗi (và rỗi hơi).
Khùng nên ... KHÙNG!

:-))

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

10.08 - "Em đi rồi"

.....

Em Đi Rồi - Bằng Kiều

 

10.08 - Bí mật của bé Bánh Rán.

(My entry on Yahoo!360 on 08/14/2006 01:00 pm)
 
Bí mật của bé Bánh Rán
(Link giờ đã hỏng)
 
"Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có nhiều tiền, Su sẽ ấp quả trứng cho nở ra em bé. Con sẽ chăm sóc Su thật tốt, không để bạn ấy mệt tí nào bố ạ", Bánh Rán, cậu con trai 5 tuổi của tôi nói.

Lên năm tuổi, thằng Bánh Rán, con tôi, hầu như tuần nào cũng mang về nhà một thương tích mới. Phạt roi hay úp mặt vào tường đều là nước đổ lá khoai.
Cuối cùng, tôi đề nghị thương lượng. Nếu trong một tuần, Bánh Rán không làm điều gì khiến cô mẫu giáo và hàng xóm than phiền, thì tôi sẽ mua cho cu cậu một chiếc ôtô chạy điện.

Trong bảy ngày kế tiếp, vợ chồng tôi hoàn toàn yên ổn. Ở trường mẫu giáo về nhà, cu cậu thường ngồi hí hoáy vẽ. Nếu có đi chơi, thì quần áo Bánh Rán cũng chỉ lấm lem tí chút. Vợ chồng tôi rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn nữa, ngày chủ nhật, khi tôi dẫn Bánh Rán đi mua chiếc ôtô chạy điện mà con từ lâu ao ước, cậu đã từ chối mà khăng khăng chọn chiếc xe đạp ba bánh có rơ-moóc.

Một ngày kia, tôi lén đi theo khi cu cậu đạp xe ra sân chơi gần nhà, mang theo mấy bức vẽ và một củ khoai luộc. Bánh Rán dừng xe, một cô bé nhỏ xíu, mắt một mí tung tăng chạy đến. Hai đứa nhỏ ngồi đung đưa chân trên ghế đá, chúi mũi xem "tác phẩm hội hoạ" của Bánh Rán. Cô bé bóc khoai, bẻ cho Bánh Rán miếng to, còn mình chỉ nhai nhỏ nhẻ. Bánh Rán vô tư ăn hết phần rồi ... thèm thuồng nhìn miệng bạn gái. Mắt một mí chìa luôn miếng khoai cho cậu, còn cô bé ngắm tranh cho no lòng.
Về nhà, tôi không nói gì với vợ. Tôi chẳng muốn cô ấy thêm đau đầu về "mối tình" của Bánh Rán.

Bánh Rán ngày càng ngoan. Cu cậu hăng say học chữ, tập làm toán. Nhưng bánh kẹo và hoa quả trong tủ lạnh thì vơi đi nhanh chóng. Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với cậu con trai. Và Bánh Rán thành thật kể về Su. 
Tôi hỏi: "Con thích bạn Su thật chứ?". Cậu nhóc gật đầu: "Bạn ấy học cùng lớp Lá. Tụi con cất gối và cốc uống nước gần nhau trong tủ. Buổi trưa, con lấy gối ngủ cho Su. Còn ăn chè thì Su lấy cốc cho con, bố ạ. Việc nhẹ Su làm, việc nặng con làm hết!". Tôi hơi chột dạ, vì ở nhà, mọi việc đều do vợ tôi gánh vác, đi làm về tôi chỉ đọc báo và xem TV mà thôi.

Tôi hỏi tiếp: "Con thường giành ăn của Su phải không?". Bánh Rán ngoẹo đầu: "Bạn ấy bị sún nên ghét nhai lắm. Ở lớp, con nhường cho bạn ấy bát canh của con đấy!". Tôi phì cười: "Sắp vào lớp 1, hết học chung, con nhớ Su chứ?". Bỗng dưng, đôi mắt Bánh Rán mở to, lo âu: "Con sẽ cưới bạn Su, bố nhé?". Tôi bàng hoàng, đùa: "Cưới nhau thì hai vợ chồng đi lại bằng gì?". "Con có xe đạp ba bánh đấy thôi. Su có thể ngồi sau rơ-moóc ạ". "Nhưng khi có em bé sẽ vất vả đấy", tôi nói nghiêm trang. Bánh Rán suy nghĩ rất lâu rồi cười rạng rỡ: "Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có nhiều tiền, Su sẽ ấp quả trứng cho nở ra em bé. Con sẽ chăm sóc Su thật tốt, không để bạn ấy mệt tí nào bố ạ.". 

Tôi lặng đi, nhìn Bánh Rán. Những ý nghĩ ngây thơ mà cũng thật chững chạc hệt như của một chàng trai trưởng thành, biết yêu thương nên đầy trách nhiệm và lo toan.

Mai này Bánh Rán lớn lên, có lẽ sẽ lấy cô gái mắt một mí nào đó làm vợ. Dù cô gái ấy là ai, tôi cũng tin rằng người được con tôi yêu sẽ hạnh phúc. Bởi vì, một khi biết thương người phụ nữ của mình, người đàn ông sẽ nỗ lực rất nhiều. Tôi học được điều bí mật tuyệt vời ấy chính từ Bánh Rán.
 
(Theo Hoa học trò)

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

09.08 - "Những mảnh vỡ mùa thu"

.....

http://www.thica.net/2014/08/01/nhung-manh-vo-mua-thu/

(Lê Thanh Xuân)

Những mảnh vỡ mùa thu có hình thể khác nhau
Nhưng sự bắt đầu ra đi lại giống nhau đến vậy?
Có những vật nhìn thấy
Có những vật âm tiếng, vô hình

Những mảnh vỡ bình minh, những mảnh vỡ tâm hồn…
Nghe khô khốc, ồn ào, hoặc ướt át
Nhẹ nhàng như giấc mơ, nặng nề như tuyệt vọng
Tất cả rơi, tất cả tan

Xác tàn này thời gian gom nhặt
Cái gì cần cho lửa. Lửa cháy lên
Cái gì cần cho sông. Sông đón nhận
Cái gì cần cho cây. Cây sẵn sàng
Cái gì cần cho đất. Đất hân hoan

Nhưng mảnh vỡ của tình yêu tôi nào biết có còn?
Chỉ biết tôi sống mòn sống mỏi
Tìm trước mặt trời. Tìm trong đêm tối
Muà thu, mùa thu… bất chợt giật mình
Như có tiếng thuỷ tinh vỡ đau xác vụn
Của một mối tình đâu đó lạnh tanh.

Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

08.08 - Hành khúc. Hành một khúc thôi.


Có bao buổi chiều nào như buổi chiều nay ấy nhỉ... trên xe ra chỗ hẹn ... ăn, chợt đau khổ nhận ra là mình..... khó thở, muốn ói... mà không lẽ.. nhảy khỏi xe?!

Rồi mình làm gì, mình đã làm gì ấy nhỉ?! À, mình ngồi co ro, mình chịu trận với hi vọng là vì mình chịu thì nó sẽ thôi hành hạ mình.

Rồi sao ấy nhỉ, sao ấy nhỉ?! À, hình như khi mình chịu trận quen rồi, mình quên mất là mình đang phải chịu trận..... Chỉ một đôi lần trong lúc ăn, mình thấy khó chịu, nhưng mình không kịp nhớ lại là nó làm mình khó chịu (nó là gì, đã đề cập ở trên rồi đó!).

Tóm lại là, hiện giờ mình quên rất rất nhiều thứ, chỉ nhớ hôm nay vẫn còn trong tháng 8, những ngày đầu. Chỉ nhớ tháng 8 nối tiếp tháng 7 buồn bã đang trôi. Chỉ nhớ tháng 8 mưa sẽ sụt sùi. Chỉ nhớ tháng 8 trời không trong và lòng mình cũng chẳng mong trời trong.

Tháng 8 rồi. Quên làm cho mình vài thứ.

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

07.08 - Và còn bao điều ngoài kia...

1. Nhìn cuộc sống ngoài kia.
Nhiều hôm ngồi trên xe bus về nhà, tay cầm điện thoại thi thoảng chọt chọt cái, đọc báo với tốc độ rùa bò của 3G VT.... mà đầu thì nặng trình trịch.
Có hôm ngớ ngẩn than thở với Má, cớ tại làm sao mà cứ trên đường về nhà hoặc vừa tới nhà là con lại mệt rũ ra như thể vừa bị đi đày về?!

Hỏi đó rồi cũng có luôn câu trả lời đó! Vậy nên, dạo này chọt chọt với 3G trên xe bus ít rồi, dành thời gian ngồi ngó phố phường (đã) lên đèn qua ô cửa.
Hôm nào ngồi trúng chỗ đẹp cộng với bác tài buồn bã chạy nhanh thì chỉ kịp vớt vát phố phường tí chút.... Mà thôi, có đó cũng đỡ, còn hơn, chả có cảm giác gì với nhịp sống ngoài kia.

2. Nuông chiều bản thân.

Dạo này không đi lang thang nữa (trừ khi lang thang 15 phút từ cơ quan ra trạm bus VÀ 12 phút từ trạm bus về nhà). Và cũng chẳng thèm lang thang.
Chỉ muốn lang thang tại chỗ gần gần. Ví như có hôm 7 giờ tối rồi, lầm lũi ra quán Cafe gần trạm bus, gọi một ly sô-đa bạc hà, giở quyển sách, khều vài tấm hình góc quán, rồi về. Coi như là đã nuông chiều bản thân.
Mà, những lúc đó, trong đầu nghĩ gì, tim cảm thấy gì?! Có lẽ cũng không có gì nhiều... cũng như khi nhìn đời qua ô cửa xe bus mỗi chiều...

3. Bình thường.
Chị bảo đừng gởi tôm khô nữa, mấy đứa nhỏ nhà không có ăn. Muốn ngọt nước, thì nấu xương nấu thịt... rẻ rề hà, có thiếu gì đâu, bỏ tôm khô vô nước lèo có mùi lạ, tụi nhỏ không ăn. Ờ, biết là chị nói không sai, mà mắt cũng thấy rơm rớm.
Chị thì làm gì còn thời gian để mất nhiều vào bữa ăn. Đến cả cái áo cái quần, toàn phải mua/may bằng loại vải ít nhăn để khi cho vào máy giặt/sấy nó không quá nhàu.
Còn đứa như mình đây, lâu lâu nấu ăn còn cuống quýt với mấy món phải nấu lâu kia mà! Gỡ gạc bằng cách vẫn thích giặt quần áo bằng tay (hình như không nhớ cả cách sử dụng máy giặt).

4. Làm được gì.
Em út hỏi chị cuối tuần đi thăm chỗ nọ chỗ kia không (thiện nguyện). Nhớ, lâu rồi, cũng 5, 6 năm rồi mình không còn đến những nơi ấy nữa.
Bảo em "rảnh thì đi đi, chị có cách của chị rồi".
Ừ, là lười ra ngoài, nhưng chắc chưa lười nghĩ suy vậy.

5. Và thêm một mùa đã gọi.
Tháng 8 rồi. Tháng 8 đến với mưa (hay trời suýt mưa). Đôi giày nhỏ (còn xinh) ngấm nước (và nắng gió) buồn thiu nằm góc hè, chuẩn bị kết thúc sứ mệnh của mình.
Mấy quyển sách ở góc giường cũng buồn thỉu buồn thiu, trơn tru, láng mướt (bụi vài hạt sá gì).
Những cuộc hẹn (không hò) cũng lưa thưa như bao nhiêu năm trước, có khi bất chợt mà vui.
Vẫn nghĩ và làm cái nọ cái kia, vẫn dặn lòng "đừng nghĩ ngợi quá nhiều về sự hồ nghi của thế gian, ta đã có lòng bao dung cao cả đâu mà phải sợ...".
Và dĩ nhiên, một đôi lần quay đi, vẫn nghĩ...

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

04.08 - Tháng tám mùa gì?!

.....
Ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ. Muốn uống cafe để có cớ thức.
Giờ ngủ ngủ ngủ ngủ.
Mộng thường không dễ đến tìm. Ngủ đi. Gì thì nước cũng chảy hoa cũng trôi núi cũng mờ xa xa mờ rồi!
:-)

Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014

01.08 - Thức và Ngủ.

Sau vài cơn đau đầu phải uống + mua thêm thuốc thì tối nay (qua) không cần trà/cà phê cũng thức (?????)

Quả là áp lực deadline (dù chưa phải deadline)... Nhưng không thích như thế này!!!!!

Cần thêm thời gian do đã bỏ phí (có phí không) quá nhiều thời gian 3 tháng qua!!!!!

Giờ mà ngủ thì có khi mệt hơn ấy nhỉ?!
Dẫu sao cũng phải ngủ.

For a nice day!

01.08 - You're half a world away...

.....

Secret Garden - Half a world away

You're half a world away, standing next to me
It seems that every day, I'm loosing you almost invisibly
Though you are near, I can't reach that far
Across to where you are and so you stay
Just half a world away...

And I would cross the universe for you
What good would it do if you weren't even there?
Till you return and until your way is clear
I will be here, not half a world away...

You're half a world away and no one is to blame
If love outlives its day and turns into an ember from a flame
I love you as before till words will be no more
Till I can't find a way to where you stay
Just half a world away...

And I would cross the universe for you
But what good would it do if you weren't even there?
Till you return and until your way is clear
I will be here, not half a world away...

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

31.07 - Kết tháng.


https://www.facebook.com/foodbankvn

"Tháng 7 đã kết thúc với những ngày mưa Sài Gòn rất lạnh, FBSG đã khởi động những chương trình Đêm Ấm đầu tiên với những phần cháo nóng hổi giữa đêm, cùng những phần cơm được phát đến người cần.

FBSG tổng kết tháng, và gửi đến tất cả mọi người lời cảm ơn vì đã quan tâm, vì đã chung sức cùng chúng tôi.FBSG mong mỏi được tiếp tục nhận sự sẻ chia của tất cả mọi người.
 
Cùng chung sức với tháng 08. Nhiều người đói sẽ có những bữa no."



Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

27.07 - Chạy trốn.


- Em trốn nha!
- Trốn đi đâu?
- Trốn khỏi cuộc đời!

Em trốn nha. Phải trốn vì còn bon chen quá! Cứ phải lủi đi chỗ khác may ra mắt mới không nhìn nhiều, tai không phải nghe nhiều.

Trốn đi để răn mình và tự nhìn nhiều hơn vào bóng tối - nơi đó cũng mát mẻ và sáng sủa - hơn là thứ ánh sáng ngoài kia!

Em trốn nha.
Chí ít thì cũng còn em ủng hộ em!



Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

23.07 - Melodies of life (Final Fantasy IX)


 Melodies of life



19 April 2007

Melodies of Life (Nhạc nền Final Fantasy IX – trích dịch)

Trái tim đơn côi
Cùng bóng tối
Hỏi dấu vết tình đầu
Nơi đâu?!

Ta gặp nhau
Em không hiểu
Ta cười với nhau
Em không hiểu
Ta bên nhau
Em nào có hiểu
Rồi…
Ta xa nhau

Tiếng lòng lao xao
Trái tim thổn thức
Rơi vào hư không.

Em mong
Xa tầm tay với
Môi ai
Nở nụ cười
Bật một cái tên.
 

----------------------------
 Melodies of life (English version)

    Alone for a while I've been searching through the dark
    For traces of the love you left inside my lonely heart
    To weave by picking up the pieces that remain
    Melodies of life--love's lost refrain
     
    Our paths they did cross, though I cannot say just why
    We met, we laughed, we held on fast, and then we said goodbye
    And who'll hear the echoes of stories never told?
    Let them ring out loud till they unfold
    In my dearest memories, I see you reaching out to me
    Though you're gone, I still believe that you can call out my name
     
   * A voice from the past, joining yours and mine
     Adding up the layers of harmony
     And so it goes, on and on
     Melodies of life,
     To the sky beyond the flying birds--forever and beyond
     
    So far and away, see the bird as it flies by 
    Gliding through the shadows of the clouds up in the sky 
    I've laid my memories and dreams upon those wings 
    Leave them now and see what tomorrow brings
     
    In your dearest memories, do you remember loving me?
    Was it fate that brought us close and now leaves me behind?
     
   * Repeat
     
    If I should leave this lonely world behind
    Your voice will still remember our melody
    Now I know we'll carry on
    Melodies of life
    Come circle round and grow deep in our hearts
    As long as we remember

Người theo dõi